8AM (Tám giờ Sáng) Chúa Nhật Bến Phà Thủ Thiêm — 2010

Dat Eric
4 min readFeb 12, 2021

….Sài Gòn mùa mưa năm nào

Mùa mưa cái xứ xa hoa này bắt đầu vào trưa- chiều, mưa xối xả chỉ vài tiếng là đường phố lại sạch sẽ cùng lúc với mặt trời tắt dành cho cái cảm giác ẩm và mát mẻ. Ngày Chủ nhật sắp kết thúc mà mới đánh vật xong chai Vokda HN, mỗi thằng bận một việc nên tiệc tan. Lúc đấy chỉ ước có chú rể và cây đàn với bài “Nỗi lòng người đi”. Nhưng điện thoại cho đủ loại bạn bè, ai cũng bận bịu với gia đình, con cái và bạn gái. Thằng tôi lại thất thểu café một mình với bộ mặt bơ phờ.

Quán cafe ngàn sao tại trung tâm thành phố lúc nào chả nhộn nhịp, đôi đôi cặp cặp. Một mình với ly cafe đá ngẫm nghĩ cuộc đời. Đã quá hai xịch tuổi rôì mà vẫn lang thang, mắt mơ màng nhớ những ngày mưa Hà Nội. Bống nhiên bàn đối diện có hai cô bé mới ngồi, có phải tại rượu hay tại trời tối nên tôi thoáng giật mình. Cái cảm giác mười năm trước trở lại, lấy tay dụi dụi mắt mấy phát nhỡ nhầm. Nhưng tự nhiên cô bé nháy mắt, nhoẻn miệng cười.

Con gái Sài Gòn chỉ có thể làm quen khi ngồi chung quán café, đi đường chạy xe mà xin số điện thoại chúng nó đạp cho một cái vì tưởng bọn dê già hoặc giật điện thoại. Tất nhiên để xin số điện thoại của người con gái dễ thương đối diện với tôi không khó. Tôi ra dấu, tay ngoắc lên làm tai nghe, mắt hấp háy, không biết lưỡi có thè ra như chó cún không. Chắc ngộ nghĩnh lắm nên bàn bên kia cười khúc khích. Tín hiệu trả lời bằng các ngón tay: Không, chín, bốn, sáu, hai, không, năm…và một cái nháy mắt. Tôi đưa tay chỉ đồng hồ rồi chuồn. Đường Phạm Ngọc Thạch -Nhà thờ Đức bà — Đồng Khởi — Nguyễn Huệ hôm nay dài và vui hơn.

Phà Thủ Thiêm — Ảnh Tuổi Trẻ

Một câu chuyện lại bắt đầu…

Một sáng Chúa nhật buồn, đang nằm nghe nhạc rè rè từ cặp loa máy tính thì điện thoại rung.

“Em nè, anh đang làm gì đó?”
“Đang nghe nhạc…”
“ 8h, anh đợi em ở phà Thủ Thiêm, mình đi café nghe nhạc…”

Tôi ở trung tâm thành phố, nơi xa hoa và hiện đại nhất. Đối diện bên kia bờ sông là Q.2. Nếu đi đường chim bay thì độ hai trăm mét, chim đi bộ thì bốn cây số, còn chim đi phà Thủ Thiêm thì 15 phút một chuyến. Bên kia bờ sông là một cuộc sống yên bình, buồn nhưng dễ chịu với những hàng dừa nước xanh một màu mỗi khi ngồi trên cửa sổ lầu bảy nhìn xuống.

“Anh thích nhạc gì?”

Một câu hỏi khó trả lời nhất từ trước đến giờ. Biết giải thích là mình thích nhạc gì? Nhạc nào cũng nghe và nhạc nào cũng nhảy theo được. Tạp phí lù hết chắc chỉ trừ ca trù. Chính vì cái tính dễ dãi như thế nên lang thang ở đâu cũng nghe được nhạc, cũng ngồi được café và mân mê với những giai điệu vớ vẩn.

“Còn tùy vào em thích gì nữa”

Em có một cuộc sống đơn giản, một con chiên ngoan đạo, sống trong cảnh thanh bình bên cạnh một Sài Gòn đầy xô bồ, một Sài Gòn mà cuộc sống của nó nhanh đến mức không ai kịp nhận ra mình đã thay đổi như nào chỉ sau một đêm. Sáng Chúa nhật nào em cũng đi lễ sớm, rồi em hẹn tôi dạo quanh Sài Gòn ăn sáng, café và những câu chuyện không đầu không cuối. Có nhiều sự khác biệt về văn hóa nhưng mỗi câu chuyện nếu không đồng nhất đều là sự im lặng.

“Sao anh lại thích Sài Gòn?”
“ Sao anh cứ thích những bài hát về Hà Nội?”
“Sao tuần nào anh cũng nhậu?”
“Sao anh không đi du lịch? Anh lên nhà ba má em có trang trại trên Bảo Lộc. Ba em vui tính lắm….lâu lâu lên đồi núi cho đổi gió anh”
“Sao anh hay về Hà Nội?”
“Sao anh chưa lấy vợ đi?”

Biết bao nhiêu câu hỏi mà không có câu trả lời. Những điều tôi không nói ra, thì tôi viết ra, ở đâu đấy trên mạng, ở đâu đấy trên máy tính. Những câu chuyện mà em không hiểu hoặc chỉ tròn xoe mắt để nghe. Những câu chuyện không đủ ngắn đủ dài về cuộc đời và những điều trăn trở. Với một người sống đơn giản, cuộc sống của họ sẽ không lo toan. Hãy để yên cho họ như vậy và bình thản với cuộc sống đấy.

--

--