Cô gái Và Thanh Cocola — 2008

Dat Eric
4 min readFeb 12, 2021

Sáng sớm. Trên chiếc xe taxi chật chội của VN-Airline, tôi ngồi rúm ró. Đây là trạng thái không bình thường vì bản thân cũng khá to, béo.
Hà Nội sớm mùa thu thật đẹp. Có lẽ những gì đẹp nhất tôi đã mang theo vào ký ức, và để đôi khi tôi ngỡ ngàng trước vẻ đẹp ban mai chiều tà của xứ Hà Thành. Mỗi lần như thế, tôi lại muốn đánh đổi để làm lại tất cả, nhưng khi tỉnh giấc là lúc tôi biết mình còn nhiều mục tiêu ở trước mắt.
“Anh có yêu cầu gì thêm không?” — Cô bé tiếp viên hỏi?
“Yêu cầu thêm là gì hả em?”
“Yêu cầu về chỗ ngồi chẳng hạn”
“Cho anh ngồi cạnh phi công được không?”
“Anh này ngộ quá, em xếp anh ngồi cửa sổ nhé” — Lần đầu tiên tôi được offer vị trí ở sân bay Nội Bài. Chả biết có phải tại cái mặt đêm qua hát hò, rượu chè cả đêm nên còn ngơ ngơ không.
“Ừ, xếp anh ngồi cạnh cô nào xinh xinh em nhé, em chẳng hạn”
“Em mà bay được em cũng ngồi ngay. Anh Đạt, số của anh là…anh ra phòng chờ, cửa vào máy bay số…”
“Okies, cảm ơn em”
Tôi quay sang bàn bên cạnh. Một cô bé mặc váy, đeo kính cận khá dày, hơi quen, giống một người bạn của bạn. Tôi nhìn khoảng 10 giây, nhưng hình như cô bé này (hoặc cận) hoặc không quen tôi thật.
“Có phải L đi chuyến 747 hôm nay vào SG không? Mình gặp người giống L lắm”
“Không phải đâu, L còn đang ở Hà Nội. Chắc đợt tới mới vào cơ”
“Vậy à, ok, see u soon”
Một sự nhầm lẫn đáng tiếc?
Phòng chờ Nội Bài cũng khá rộng rãi. Xét với Tân Sơn Nhất nội địa cũng tương đương. Tôi chọn chỗ ngồi ưng ý để xem lên màn hình TV. Giá cổ phiếu lên xuống, các công ty chứng khoán lao đao — một chút lặng, đã có lúc tôi cũng lao xao trước những tin tầm phào kiểu vậy. Nhưng trải qua nửa năm vật lộn, giờ tôi cũng quen với kiểu “Chứng khoán về đâu”. Nhưng sướng một đời ta bằng ba đời nó, công việc và sự nghiệp của tôi vẫn tạm ổn. Tạm ổn tức là tịnh tiến từ từ. Tôi tự đặt mình thành anh Tư (Tư tà tà).
“Ở đây có ai ngồi chưa anh?”
“Ơ, chưa em ạ. Em cứ ngồi đi”
“Nhưng mà cặp anh”
“Em cứ ngồi sang ghế bên” — Đôi khi tôi cũng kiêu.
“Cảm ơn anh”
“Ừ”
Cô gái đeo kính lôi trong bóp ra cuốn sách tiếng anh, hình như là “Fundamental of Managementt” và một thanh socola.
Bình thường tôi ít khi để ý đến người khác. Vì tính tôi không hay tọc mạch, nói thẳng là sống hơi cá nhân. Nhưng một người thích đọc sách T.A, lại cầm thanh socola cắn từ từ thế kia cùng với cặp kính cận thông minh khó làm một thằng đàn ông không để ý.
“Em làm về quản trị à?”
“Vâng, em đang học việc thôi. Anh cũng làm về ngành này”
“Không, anh làm quét rác thôi.”
“Anh cứ đùa, em đoán anh làm manager cho một công ty”
“Em nhìn nhầm người rồi, sao anh lại có thể làm quản lý được chứ? Đến quản cái thân anh còn chưa xong”
“Hi hi, vậy anh làm ở đâu?”
“Ngành mà ai ở ngoài cũng thích vào, còn người ở trong thì chả ra nổi”
“Thầy giáo hả anh?”
“Gần như thế, mà thôi, em vào công tác à”
“Vâng”
“Anh thấy em chăm đọc sách quá, nhưng ăn socola thì không tốt”
“Không tốt như nào”
“Với con gái chưa có chồng”
“Anh cứ đùa dai”
“Ăn socola dễ béo và mọc mụn, gái chưa chồng thì rất kị”
“Vậy là em có rồi?” — Cô gái hơi nhăn mày.
“Anh nghĩ là chưa, nhưng sắp cần”
“Hi hi”
Lúc đấy phát thanh viên trên loa eo éo “Mời quý khách đi chuyến bay số 213 khởi hành ngày….lên máy bay”.
“Thôi anh lên đây” Tôi ghét con gái lề mề, mà cô bé kia thì còn vướng víu cả đống đồ với lại có vẻ thích đi cuối.
“Chào anh”
Lần đầu tiên được ngồi của sổ, hai cái luôn nhưng chỉ toàn là mây trắng. Với lại tôi cũng chỉ ngủ, vì đêm rồi không ngủ mà chơi với thằng em. Giờ ngày ngày mai nó cũng lên máy bay để tới viên ngọc của Trung Đông.
Sự uể oải là bản tính đáng ghét nhất của tôi. Nếu đang ngái ngủ thì chả bao giờ tôi quan tâm tới điều khác.
“Anh về đâu?” — Cô bé đeo kính và thanh sô cô la xuất hiện.
“Anh về quận 1”
“Ơ, em cũng về quận 1”
“Ừ vậy à…..” (Ngáp ngủ)
“Em có xe rồi, anh có đi với em không?”
“À ừ….” (Ngáp tiếp)
“Thôi em đi nhé” — Thanh sô cô la như nhão nhoét
“Ừ..” (Vẫn chưa tỉnh ngủ). Ơ mà tự nhiên tôi thấy hụt hẫng, chưa biết tên, chưa xin số. Chỉ nhớ mặt và cuốn sách. Sài Gòn đông thế này, dễ gì gặp lại.
Tôi đứng như phỗng khi chuyến taxi đấy đi dần qua sảnh và mất hút sau cái nắng đậm đà của Sài Gòn.
Thanh socola, nếu vô tình anh gặp em ở đâu đó. Mà chắc điều đó chả xảy ra. Anh sẽ xin số của em. Mà thực ra ở đất SG, những cô gái VP kính cận thích ăn sô cô la cũng không thiếu.
Cũng như một liệu pháp tinh thần của đám con trai là cafe và nhậu, con gái thíc ăn sô cô la để chứng tỏ mình cũng hấp dẫn và đầy đam mê.
Chào em, cô gái của chuyến bay 213

Sài Gòn, cuối mùa mưa 2008

--

--