Những câu chuyện Sài Gòn: Sống và tồn tại — 2012
Câu chuyện 1:
Tôi rất thích cuốn “Đời thay đổi khi chúng ta thay đổi” — tên gốc là Being Happy. Cuốn sách này chủ yếu nói rằng con người được quyết định số phận của mình. Khổ đau hay sung suớng đều là do mình suy nghĩ và quyết định.
Tôi có người bạn. Bố mẹ chúng tôi biết và chơi với nhau từ khi chưa có hai đứa. Bọn tôi đã từng học cùng lớp, chơi với nhau khá thân thiết. Rồi biến cố đến với cuộc đời cô bé ấy. Gia đình ly tán, tôi cũng mất liên lạc với cô ấy khoảng 6 năm.
Hồi mới vào Sài Gòn, tôi rất thích bài hát của bác nhạc sĩ họ Trịnh”Chiều một mình qua phố”. Cái cảm giác hết giờ làm, trời tối sầm, bước một mình từ phố Wall của Sài Gòn — nơi mà ban ngày ồn ào, náo nhiệt tranh mua tranh bán cổ cánh còn chiều tối vắng lặng, im lìm, lác đác lắm mới có vài chiếc xe vài người đi qua.Vòng quay của Sài Gòn thê lương và nỗi buồn cô đơn xa xứ như ông nhạc sĩ kia.
Nhưng trên con đường đấy tôi đã gặp lại người bạn của mình. Đến bây giờ tôi cũng không hiểu. Nếu hôm đấy tôi đi làm về sớm 5 phút, hoặc là đi taxi chứ không đi bộ, hoặc là đèn đỏ tôi không qua đường mà đứng lại thì làm sao tôi biết người bạn của mình đang đứng trước mặt và cũng bất ngờ khi gặp lại tôi giữa chốn thành đô.
Đời lắm sự tình cờ!!! Và cuộc đời của tôi vẫn luôn như vậy
Sau khi gặp lại và có số điện thoại của nhau. Hai đứa thường xuyên gặp gỡ, cafe. Bạn tôi một thân con gái, nuôi em, đi học Cao Đẳng, đi làm và tự trụ được ở Sài Gòn. Tôi thấy bạn tôi không hay buồn, vẫn cười và ôn lại những câu chuyện về thời học sinh, về những bạn bè và kỉ niệm ở quê hương. Và với tôi, tôi chưa thấy chưa bao giờ thấy cổ than vãn, chưa bao giờ kêu ca cho số phận của mình. Một bi kịch mà không phải ai cũng dễ dàng chấp nhận và vượt qua. Nhưng cách mà bạn tôi đã chọn để vượt qua có lẽ không sách nào viết nổi và cũng chỉ mình tôi biết qua sự tình cờ của số phận.
Lâu rồi, một phần vì bận rộn. Một phần vì quá nhiều xáo trộn và di chuyển tôi không còn giữ liên lạc với bạn. Nhưng tôi tin. Ở đâu đó quanh Sài Gòn …bạn vẫn bình yên và thành phố sẽ che chở cho bạn.
Câu chuyện 2:
Ai ở Sài Gòn chả biết tiệm bánh ngọt Như Lan góc Hàm Nghi — Hải Triều (Giờ đối diện Bitexco). Có một ông già hay đứng trên lề đường Hàm Nghi bán vé số cho khách mua hàng.
Ông lão này bị một căn bệnh quái ác là mặt nổi những mụn cơm to bằng đầu đũa, nhìn rất khó coi và khiến ai cũng phải sợ hãi. Nhưng ông lão này chỉ bán vé số chứ không nhận tiền bố thí và tất cả nhân viên tiệm bánh Như Lan không ai xua đuổi ông vì ông làm KH khó chịu mà lâu lâu vẫn gói cho ông những món đồ thừa của khách bỏ lại.
Trong những nhân viên của tiệm bánh Như Lan có một chú dáng người khắc khổ, lúc nào cũng chạy đôn chạy đáo với khách khứa và luôn phục vụ tôi tận tình. Một lần tình cờ tôi đi nhậu cùng đám bạn ở một nhà hàng khá sang trên Q1. Ngó sang bàn kế bên thấy chú đang ngồi với gia đình, có con, cháu và gia đình thông gia. Gương mặt khắc khổ có nhiều niềm vui long lanh khiên tôi nhớ mãi.
Câu chuyện 3:
Chú hàng xóm của căn hộ tôi thuê trên đường Nguyễn Huệ ngày xưa là dân Quảng Nam. Giọng đậm chất Quảng Nôm. Hai cô chú vào Sài Gòn từ những năm 90 với một đàn con đông đúc.
Căn nhà cô chú ở là của bà cô nhượng lại để cô chú tiện mưu sinh. Hai cô chú làm nghề giữ xe tại Q1 và nuôi bốn người con và nhiều người cháu khôn lớn ăn học trong căn hộ chỉ tròn 30m2.
Nhiều tối hai chú cháu ngồi nhậu với nhau. Chú chia sẻ là đã gom tiền đủ mua đất ở dưới Q12 mà bất động sản (năm 2007) lên cao quá nên không đủ. Anh con trai lớn mãi chưa dám lập gia đình vì…không có chỗ cho hai vợ chồng.
Lâu rồi tôi cũng không nghe tin của cô chú. Chắc mấy năm rồi BĐS xuống thì cô chú đã có thể có được mảnh đất ưng ý.
Gia đình và bạn bè tôi ở Hà Nội không hiểu vì sao tôi yêu Sài Gòn như vậy. Nhiều khi mọi người không hiểu tình yêu chỉ đơn giản là sống, làm những gì mình thích ở nơi mình muốn. Sài Gòn là thế. Người sống với người bằng tình. Chia sẻ với nhau miếng cơm, manh áo. Người có tiền — vui kiểu có tiền. Người ít tiền vui kiểu ít tiền. Ai cũng có thể mưu cầu hạnh phúc — dù chỉ là thứ hạnh phúc cho riêng mình.
Đêm thứ 7 quá rảnh không có gì làm. Giọng Khánh Ly cứ rên rỉ bên tai.
…
Để đêm đêm nhớ về Sài Gòn
Thấy mình vừa trở lại quê hương
Đã gặp người một trời yêu thương cho lòng thêm chút ấm
Thấy bạn bè thèm ngồi bên nhau
Nhắc chuyện người chuyện đời thương đau
…
Thèm ghê gớm nhứng sớm mai lại được cafe đối diện nhà Ngọc Sơn, chiều mai được làm vài chai lai rai tâm sự với Nam, Việt hay chỉ là những giây phút lặng yên nghe Sài Gòn hối hả vụt qua mình.
Hà Nội — thu 2012